Nói đến trình độ mặt dày cùng biến thái, Min Yoongi chỉ sợ rằng sẽ chẳng có ai qua nổi hắn.
Park Jimin cường thế đến mức nhiều khi Min Yoongi không biết phải làm sao, cậu không biết làm cách nào để đối phó được với hắn. Nói tới nói lui, chẳng qua bản thân đang sợ hãi việc hắn đang dần dần tiến sâu vào cuộc sống thường ngày của cậu.
Rốt cuộc Min Yoongi cũng phải thỏa hiệp, chính bản thân cậu cũng không ý thức được, mỗi một lần cậu chịu thỏa hiệp cũng là thêm một lần cậu cho phép đối phương được tiến vào cuộc sống cô độc của mình.
Bữa cơm kết thúc, Park Jimin thực hiện lời hứa dắt cậu trở về bệnh viện, trước khi đi còn không quên căn dặn.
Park JiminNhớ lát khi đi lên em phải uống thuốc bổ ngay biết chưa?
Min Yoongi không trả lời, lạnh lùng quay gót bước về sảnh bệnh viện.
Park Jimin ở đằng sau đưa mắt nhìn bóng lưng cô độc của cậu nhạt dần, thẳng đến khi biến mất trong tầm mắt, rốt cuộc hắn mới nguyện ý rời khỏi.
Đến tầm 3 giờ chiều, Min Yoongi vừa hoàn thành xong ca mổ, cậu trở về văn phòng làm việc, lại thuận tiện tìm một bài nghiên cứu lớn đưa cho Jung Ho Seok xử lý.
Min YoongiCậu cứ từ từ nghiên cứu đề tài này, khi nào làm xong thì trình bày cho tôi nghe thử
Jung Ho Seok gật đầu, lễ phép trả lời.
Jung HoseokDạ vâng, em biết rồi ạ
Min YoongiỪ, có trở ngại gì cứ nói với tôi
Min Yoongi khẽ hắng giọng, có chút áy náy giải thích.
Min YoongiThú thực với cậu, đây là lần đầu tiên tôi nhận học trò, cũng không biết nên dạy cậu cái gì, không nên dạy cái gì
Min YoongiThế nên, nếu cậu có ý kiến hay bất cứ đề xuất nào, cứ trực tiếp nói với tôi, chúng ta sẽ cùng xử lý
Jung Ho Seok lắc đầu nguầy nguậy, sợ rằng Min Yoongi sẽ gửi mình sang một bác sĩ nào khác để dạy bảo.
Jung HoseokEm chỉ muốn học từ bác sĩ Min mà thôi
Min Yoongi cảm thấy Jung Ho Seok là loại người thành thật, ngay thẳng, có gì nói đó. Chẳng qua cậu chỉ tiện miệng nói chơi vậy thôi, không ngờ cậu ta lại tưởng thật.
Min YoongiĐùa thôi, tôi không phải kiểu người thiếu trách nhiệm như vậy đâu
Min YoongiChỉ là… một sinh viên ưu tú như cậu đi theo tôi, lại không học được gì từ tôi thì thật lãng phí
Jung HoseokKhông, không lãng phí một chút nào
Jung HoseokThật ra vào ngày kỷ niệm trường, em chính là sinh viên trao đổi được đại diện cho trường đến offline của bác sĩ Min và ngài Kim Taehyung
Jung Ho Seok nhìn cậu với đôi mắt long lanh đầy ý ngưỡng mộ.
Jung HoseokKể từ hôm đó, em đã tự hứa với bản thân phải gặp được anh cho bằng được
Nhắc đến Kim Taehyung, tầm mắt Min Yoongi tối sầm xuống, giọng điệu trở nên lạnh nhạt.
Jung Ho Seok cảm nhận được trong giọng nói của cậu có chút không vui, nhanh chóng xin lỗi.
Jung HoseokA, em… cho em xin lỗi, có phải em đã nói gì khiến bác sĩ Min không vui phải không ạ?
Min Yoongi khẽ lắc đầu.
Min YoongiKhông, cậu chẳng làm gì sai hết
Min YoongiChuyện đó không liên quan đến cậu
Jung HoseokVậy nếu đã không còn chuyện gì thì em xin phép đi trước, anh cũng nghỉ ngơi đi ạ
Nếu như không vì Jung Ho Seok đột nhiên nhắc tới Kim Taehyung, cậu gần như đã quên mất đi sự hiện diện của gã.
Phải chăng từ khi Park Jimin bước vào và đảo lộn cuộc sống cô độc của cậu, cậu đã dần quên mất mục đích về nước của mình lần này là gì? Chẳng phải chính là đi tìm mối tình đầu sau nhiều năm xa cách hay sao?
Hiện thực chính là kết quả mà Min Yoongi không ngờ đến nhất, khiến cậu cảm thấy bối rối và chán ghét cái cảm giác cuộc sống gần như hoàn hảo trước đó đang dần bị người đàn ông kia đảo lộn hoàn toàn.
Ở những ngày tiếp theo, Park Jimin vẫn như một con đỉa cắn mãi không buông bám lấy Min Yoongi. Cậu cho rằng da mặt của hắn thực dày, dù cho có mắng chửi, xỉ vả đến cỡ nào, cũng chẳng thể khiến hắn lùi bước.
Làm cách nào để thoát khỏi cái mạng nhện mang tên Park Jimin chính là vấn đề nan giải nhất trong cuộc đời của Min Yoongi, cậu chỉ muốn hét lên với hắn rằng mối quan hệ của hai người sẽ chẳng đi được đến đâu, thậm chí khi kết thúc hai người còn chẳng thể làm bạn.